Thứ 6, 05 Tháng 12 2025

"Thành công của golf game phụ thuộc vào sức mạnh của trí óc và tính cách hơn là sức mạnh của cơ thể." - Arnold Palmer

Góc nhìn
GolfEdit GolfEdit
28/09/2025 11:10

Ryder Cup: Khi giới hạn đã bị vượt qua

Ryder Cup: Khi giới hạn đã bị vượt qua

Không khí tại hố 4, sân Bethpage Black, vào chiều thứ Bảy không còn là sự hồi hộp của một trận golf đỉnh cao. Nó ngột ngạt, độc hại và nặng nề một cách bạo lực. Động tác backswing của Rory McIlroy bị chặn đứng bởi một tiếng gào "F*** YOU RORY!" - sắc lẻm như một nhát dao, xé toạc không gian vốn đòi hỏi sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Trong khoảnh khắc ấy, Rory không còn là một ngôi sao golf đang thi đấu. Anh trở thành tâm điểm của một cuộc săn lùng tập thể. Hành động bỏ bóng, lắc đầu đầy bất lực của anh không chỉ là phản ứng với một sự quấy rối; đó là sự mệt mỏi của một con người đang cố gắng giữ vững nhân phẩm giữa một cơn lốc hỗn loạn. Shane Lowry bước đến, lời thì thầm động viên như một hòn đá ném xuống vực sâu thù địch. Và ngay cả khi cú eagle putt của Rory bắt đầu lăn, những tiếng la ó vẫn vang lên, một sự thiếu tôn trọng có chủ ý nhằm biến sân golf thành một đấu trường La Mã.

Cú putt trượt. Và đám đông, thay vì im lặng trong sự tiếc nuối, đã nổ ra những tràng cười chế nhạo. Đó là âm thanh của sự chiến thắng của sự hạ nhục trước tinh thần thể thao. Phản ứng của Lowry – một cú chỉ tay đầy thách thức về phía những cổ động viên châu Âu sau khi putt eagle thành công – không đơn thuần là ăn mừng. Nó là một tuyên bố: Chúng tôi ở đây để chiến đấu, cả trên green lẫn trong tâm trí của các người. Còn Rory, khi tìm đến trọng tài với ánh mắt thất vọng, dường như đang chất vấn một sự thật phũ phàng: liệu ranh giới cuối cùng của sự thể thao đã bị xóa bỏ?

Sự leo thang có hệ thống của hỗn loạn

Buổi sáng thứ Bảy khởi đầu với một sự im lặng đáng ngờ. Đám đông Mỹ có vẻ dè dặt, như thể đang thăm dò giới hạn của mình. Nhưng đến phiên đấu buổi chiều, cánh cổng địa ngục dường như đã mở ra. Mọi quy ước về sự tôn trọng trong golf bị xé bỏ.

Không chỉ Rory McIlroy phải hứng chịu hàng chục tiếng chửi thề từ khán giả ở Bethpage, mà ngay cả người được giao nhiệm vụ khuấy động không khí tại tee số 1 – MC Heather McMahan – cũng góp phần đẩy sự việc đi xa hơn mức chấp nhận được.

Trong lúc dẫn dắt khán giả, McMahan đã cầm loa hô vang “F*** you Rory!”, kéo theo cả khán đài đồng thanh phụ họa. Hành động này ngay lập tức tạo ra làn sóng phẫn nộ từ cộng đồng golf. Một fan viết: “Người được PGA trả lương để dẫn khán giả hô vang lại dẫn họ chửi tục Rory McIlroy, ngay trước mặt trẻ em có mặt trên khán đài. Đây là tình trạng golf ở Mỹ năm 2025.”

Trước phản ứng gay gắt, McMahan phải công khai xin lỗi McIlroy và từ chức khỏi vị trí MC tại Ryder Cup. Sự việc này phơi bày một thực tế: không chỉ khán giả, mà cả những người đại diện cho giải đấu cũng đã vượt ranh giới của sự văn minh và tôn nghiêm trong golf.

Trên fairway hố 1, McIlroy đối mặt với một "bức tường thanh âm" được dựng lên có chủ đích ngay trong cú swing tập của mình. Hành động cuống cuồng của trợ lý đội Mỹ Webb Simpson chỉ càng làm lộ rõ sự mất kiểm soát. Con đường từ fairway lên green trở thành một "hành lang sỉ nhục", nơi Rory bị gào vào mặt những lời lẽ như "Đồ choke!" hay "Nhớ Pinehurst đi!". Chiến thuật "đồng hồ đếm ngược" khi anh putt không còn là sự sốt ruột vô tình; nó là vũ khí tâm lý được tính toán, biến sự tập trung tối thượng của golf thành một trò tra tấn.

vuotqua2

Khoảnh khắc đáng sợ nhất có lẽ không phải trên sân, mà là dưới hầm cầu vượt – nơi Rory bước đi một mình giữa một "hành lang" người với những ngón tay giữa giương cao và những lời lăng mạ về ngoại hình, về đàn ông tính. Những lời động viên yếu ớt từ cổ động viên châu Âu bị nuốt chửng. Ở đây, người ta thấy rõ sự cô độc của một người hùng đang bị bức hại. Dáng đi cúi gằm, đôi vai rũ xuống của Rory là hình ảnh biểu tượng cho một tinh thần đang bị bẻ gãy.

Sự độc hại được pha trộn hoàn hảo: Rượu, bài ngoại và sự ngạo mạn

Sự thù địch không chỉ dừng lại ở việc hạ bệ kỹ năng. Nó trở nên cá nhân hóa một cách tàn nhẫn. Những lời chửi thề mang tính đồng tính cực đoan ở tee số 2, những câu nói bẩn thỉu về phụ nữ không phải vợ anh khi anh đang đọc line putt, hay thậm chí cả lời bình phẩm dung tục về vợ của Lowry – tất cả cho thấy một sự vượt rào có hệ thống. Sự thờ ơ của lực lượng an ninh, dù chỉ là trong chốc lát, đã gửi đi một thông điệp nguy hiểm: Ở đây, mọi thứ đều có thể chấp nhận được.

Điều gây sốc không phải là sự xuất hiện của những kẻ gây rối, mà là việc hành vi của họ đã trở thành "ngôn ngữ chung" của đám đông. Hơn 30 tiếng chửi thề "f-bomb" chỉ trong 4 hố đầu tiên không còn là hành động của cá nhân lẻ tẻ; đó là âm hưởng chủ đạo của một bản giao hưởng thù hận. Sự chuẩn bị kỹ lưỡng của đội châu Âu, kể cả việc dùng VR để mô phỏng đám đông, đã tỏ ra thất bại. Không có thiết bị nào có thể tái tạo được "hỗn hợp độc hại" của rượu bia, chủ nghĩa dân tộc cực đoan và sự ngạo mạn được hợp pháp hóa bởi một đám đông cổ vũ.

Hai phản ứng, một bi kịch

Trong cơn bão này, hình ảnh của Rory và Lowry tạo nên một sự tương phản đầy kịch tính. Rory chọn sự điềm tĩnh, một sự nhẫn nhục có lẽ xuất phát từ nhận thức rằng mọi phản ứng của anh sẽ chỉ là dầu đổ vào lửa. Nhưng sự điềm tĩnh ấy trông giống như sự kiệt sức, một sự chấp nhận thụ động số phận bị ngược đãi. Ngược lại, Lowry hiện lên như một chiến binh sẵn sàng khiêu chiến, một sự bất khuất cần thiết để bảo vệ danh dự cho bản thân và đồng đội.

Khi nhóm đấu bước sang 9 hố sau với tỷ số hòa, trận đấu về điểm số dường như không còn quan trọng nữa. Trận chiến thực sự là cho linh hồn của Ryder Cup. Liệu sự kiện này có còn là một lễ hội của golf, nơi sự cạnh tranh khố liệt vẫn phải dựa trên nền tảng của sự tôn trọng? Hay nó đã bị biến thành một chiến trường ý thức hệ, nơi sự thù hận và bài ngoại được dùng làm vũ khí?

Chiều thứ Bảy ở Bethpage không còn là golf. Đó là một vở kịch bi thảm về sự sụp đổ của lòng trượng nghĩa, nơi âm thanh của những cú đánh hay bị át đi bởi tiếng gào thét của sự man rợ được ném lên sân khấu. Và Rory McIlroy, trong sự cô đơn của mình, đã trở thành tượng đài biết đi cho một câu hỏi day dứt: Khi ranh giới cuối cùng bị xóa bỏ, chúng ta còn lại gì?

Không khí Ryder Cup vốn nổi tiếng nóng bỏng, nhưng điều xảy ra với Rory McIlroy tại Bethpage đã vượt khỏi giới hạn của một sự kiện thể thao. Đám đông không còn chỉ hô vang để cổ vũ đội nhà, mà biến tiếng la ó, sự sỉ nhục cá nhân, những lời kỳ thị về nguồn gốc, giới tính, thậm chí cả gia đình… thành thứ “vũ khí tinh thần” nhắm thẳng vào đối thủ.

Ở góc độ xã hội, đây không còn đơn thuần là “fan cuồng nhiệt”, mà phản ánh một tâm lý tập thể: sự giận dữ được hợp thức hóa bởi đám đông, sự bài ngoại được nguỵ trang dưới màu cờ tổ quốc. Một khi thể thao – vốn được ca ngợi là nơi gắn kết – bị lợi dụng để gieo rắc thù hận, nó trở thành bãi chiến trường ý thức hệ.

Với McIlroy, mỗi bước đi không chỉ đối diện với thử thách kỹ thuật trên sân, mà còn với cả “đòn công kích tinh thần” gắn mác dân tộc và bản sắc. Những lời lẽ “Remember Pinehurst” hay “Take out the Irish trash” không chỉ nhắm vào cá nhân, mà còn gợi mở sự phân biệt, thậm chí là kỳ thị. Ryder Cup, theo đó, đã phản chiếu một lát cắt xã hội: ranh giới mong manh giữa lòng yêu nước và sự cực đoan.

Câu hỏi đặt ra: Liệu chúng ta đang chứng kiến một lễ hội golf, hay một chiến trường nơi sự thù hận và bài ngoại được nâng lên thành công cụ để “chiến thắng”?

GolfEdit.com

9