Rory McIlroy, 2026 và một tương lai rất khác
Với McIlroy, câu trả lời không nằm ở việc thắng thêm bao nhiêu major, mà nằm ở cách anh lựa chọn vị trí của mình trong bức tranh toàn cảnh của golf thế giới. Và chính lựa chọn ấy đang mở ra một bước ngoặt chiến lược – không chỉ cho cá nhân McIlroy, mà cho cả cấu trúc quyền lực của golf chuyên nghiệp nam.
Từ trung tâm nước Mỹ đến tư duy toàn cầu
Trong hơn một thập kỷ, Rory McIlroy là hình mẫu lý tưởng của PGA Tour: ngôi sao toàn cầu, sống tại Mỹ, thi đấu theo lịch Mỹ, và là gương mặt đại diện cho sự ổn định của hệ sinh thái golf truyền thống. Nhưng sau năm 2025, mô hình đó bắt đầu thay đổi.

Những con số cho thấy rất rõ: McIlroy giảm đáng kể số lần ra sân tại PGA Tour, bỏ qua nhiều sự kiện signature, thậm chí không tham dự chặng mở màn FedEx Cup Playoffs. Đây không phải sự ngẫu hứng, mà là một bản thiết kế có chủ đích.
Việc chuyển nơi ở chính sang khu vực London mang ý nghĩa chiến lược sâu sắc. Nó không chỉ là lựa chọn về khí hậu hay gia đình, mà là tuyên bố vị thế: McIlroy không còn xem nước Mỹ là trung tâm duy nhất của sự nghiệp mình.
PGA Tour: Khi sự hy sinh không được đáp lại
Để hiểu quyết định này, cần nhìn lại vai trò đặc biệt của McIlroy trong giai đoạn “nội chiến” giữa PGA Tour và LIV Golf. Khi hệ thống lãnh đạo rơi vào khoảng trống, McIlroy trở thành người phát ngôn bất đắc dĩ, gánh chịu áp lực truyền thông, bảo vệ cấu trúc truyền thống và chấp nhận đối đầu công khai.
Nhưng khi thỏa thuận khung với PIF xuất hiện, McIlroy lại là người đứng ngoài cuộc. Việc anh rút khỏi hội đồng chính sách, rồi không thể quay lại, đã tạo ra một vết nứt mang tính cá nhân: người hy sinh nhiều nhất cho hiện tại, lại không được tham gia vào tương lai.
Với một golfer coi trọng giá trị, tính minh bạch và vai trò lãnh đạo như McIlroy, đó là giới hạn không thể bỏ qua.
DP World Tour: Sự trở về mang tính chiến lược
Trong bối cảnh ấy, DP World Tour nổi lên như một điểm tựa mới – cả về cảm xúc lẫn chiến lược. Mối quan hệ này từng phức tạp: McIlroy không hài lòng với cách setup sân, từng xa cách ban điều hành, và ưu tiên Mỹ vì lý do địa lý.

Rory McIlroy bắt tay CEO DPWT - Guy Kinnings. Ảnh: GettyImages
Nhưng nghịch lý nằm ở chỗ: dù “xa nhà”, McIlroy vẫn là golfer kiếm nhiều tiền nhất lịch sử DP World Tour, sở hữu 7 danh hiệu Race to Dubai, và là sức hút lớn nhất của hệ thống này suốt nhiều năm.
Sự xuất hiện của CEO mới Guy Kinnings đóng vai trò then chốt. McIlroy nhìn thấy ở DP World Tour không chỉ là nơi thi đấu, mà là nền tảng có thể cùng anh tái định hình golf toàn cầu – nơi các giải national open, di sản địa phương và bản sắc khu vực được đặt đúng vị trí.
Di sản: Không chỉ là chiến thắng
Trong thế hệ hiện tại, rất ít golfer sở hữu “trọng lực toàn cầu” thực sự. Scottie Scheffler thống trị chuyên môn nhưng không có nhu cầu vượt biên giới Mỹ. Bryson DeChambeau gắn với nội dung số. Jon Rahm chọn sự cân bằng cá nhân. Rory McIlroy là người duy nhất còn lại chủ động gánh vai trò lan tỏa golf toàn cầu.
Ở tuổi gần 40, McIlroy hiểu rõ rằng cửa sổ di sản đang dần khép lại. Nhưng thay vì thu hẹp lịch thi đấu để nghỉ ngơi, anh làm điều ngược lại: mở rộng không gian ảnh hưởng.
Hình ảnh mà McIlroy hướng tới không phải Tiger Woods của thời hiện đại, mà là sự kết hợp giữa Gary Player – biểu tượng toàn cầu, và Arnold Palmer – nhân vật định hình văn hóa.
Một lịch thi đấu mới, một ngôn ngữ mới
Thực tế cho thấy, lịch thi đấu tương lai của McIlroy tại Mỹ sẽ được rút gọn: các major, Players Championship, một vài sự kiện biểu tượng và FedEx Cup Playoffs. Phần còn lại của câu chuyện sẽ được viết tại châu Âu, châu Á, Australia và các giải Open quốc gia.
Đó không phải dấu hiệu của sự đi xuống, mà là sự tái phân bổ quyền lực cá nhân.
Khi đã chinh phục mọi đỉnh cao chuyên môn, Rory McIlroy không còn chạy theo danh hiệu. Anh đang viết những chương cuối của sự nghiệp bằng một ngôn ngữ mà golf hiện đại đã quên nói trong nhiều thập kỷ: toàn cầu – không biên giới – và theo điều kiện của chính mình.
GolfEdit.com





Bình luận
Bạn phải đăng nhập để bình luận.