PGA Tour sẽ đại phẫu?
🎧 Nghe podcast: PGA Tour chuẩn bị đại phẫu?
Thời lượng: 4:30 • Nguồn: Golfcasts.com
Giữa lúc làng golf chuyên nghiệp vẫn còn chao đảo vì LIV Golf, vì các thỏa thuận chưa ngã ngũ, vì mô hình Signature Events còn gây tranh cãi, một thông tin mới lại được ném vào mặt bàn: PGA Tour trong tương lai có thể chỉ còn khoảng hơn 20 giải đấu mỗi mùa.
Nếu kịch bản này thành sự thật, đó không chỉ là điều chỉnh lịch thi đấu – mà là một cuộc đại phẫu cấu trúc: từ cách Tour kiếm tiền, cách nhà tài trợ tham gia, đến cách các tay golf xây dựng sự nghiệp.
Câu hỏi không còn là “nghe có điên không?”, mà bắt đầu là: “Khả năng xảy ra thực tế đến mức nào – và nếu xảy ra, thế giới golf sẽ thay đổi ra sao?”
1. Harris English – người vô tình “kéo rèm” hậu trường
Người đầu tiên đưa câu chuyện 20–22 giải ra ánh sáng không phải là CEO PGA Tour, không phải chủ tịch một tập đoàn tài trợ, mà là Harris English – tay golf đã có 14 năm trên Tour, hai lần dự Ryder Cup.

Harris English
Phát biểu tại RSM Classic, English nói một cách rất bình thản nhưng đầy hàm ý:
“Tôi hiểu là họ muốn các ngôi sao hàng đầu cùng xuất hiện với nhau thường xuyên hơn, và việc Tour có thể khởi động sau Super Bowl theo tôi là ý tưởng khá hay, vì chúng tôi không thể cạnh tranh với bóng bầu dục được…
Tôi nghĩ đó là điều họ sẽ thay đổi trong những năm tới, có thể từ 2027: tất cả giải đều có giá trị như nhau, không còn chuyện 8 sự kiện nâng tầm và các giải thường. Họ sẽ có 20–22 giải đồng hạng. Theo tôi đó là mô hình tốt. Khi đã như vậy thì các tay golf hàng đầu sẽ đánh mọi giải, vì họ không thể ‘nghỉ bừa’ một tuần nào.”
Điều đáng nói: English không phải mẫu người thích tin đồn, thích nói cho vui. Trong phòng thay đồ, anh thường được xem là một tiếng nói chừng mực, hiểu hệ thống và tôn trọng hậu trường. Vì vậy, nhiều khả năng anh không “tự biên tự diễn”, mà đang phản ánh những gì mình nghe được trong các cuộc trao đổi nội bộ.
Nói cách khác: đây không phải là một tin đồn vô căn cứ. Nó giống như việc ai đó vô tình kéo hé rèm sân khấu cho khán giả thấy những gì đang được bàn tính phía sau.
2. Bất thường nhưng không còn… phi lý
Thời điểm English lên tiếng, PGA Tour vừa công bố sẽ bổ sung hai sự kiện mới tại Austin và Asheville. Việc đó khiến nhiều người lập tức phản biện: “Đã thêm giải, sao lại nói cắt còn 20?”.
Thật ra, chính mâu thuẫn này cho thấy: chúng ta đang đứng ở giai đoạn chuyển tiếp, nơi lịch thi đấu hiện tại vẫn phải vận hành, trong khi một mô hình mới đang được vẽ trên giấy.
Từ khi Brian Rolapp nhậm chức CEO PGA Tour vào tháng 7, cụm từ “tạo tính khan hiếm cho sản phẩm” đã được ông nhắc đi nhắc lại. Ở Tour Championship tháng 8, Rolapp không nói trực tiếp con số 20–22, nhưng triết lý đằng sau là rõ ràng:
Ít sự kiện hơn, mỗi sự kiện có giá trị lớn hơn. Trong 5 năm qua, golf chuyên nghiệp đã nghe quá nhiều “ý tưởng lớn” mà không đi đến đâu. Nhưng lần này khác:
- Có CEO mới, mang tư duy ngoài ngành golf
- Có dòng tiền 1,5 tỷ USD từ Strategic Sports Group (SSG) cần được tối ưu
- Có áp lực cạnh tranh từ LIV Golf buộc PGA Tour phải dám “tái định nghĩa chính mình”.

Brian Rolapp - CEO PGA Tour
Sau Ryder Cup, các cuộc vận động hậu trường giữa giải đấu – nhà tài trợ – ban tổ chức trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Mọi người cùng hiểu: vị thế trên lịch thi đấu tương lai sẽ không còn là điều hiển nhiên.
3. Nếu chỉ còn hơn 20 giải, ai sẽ bị “lên thớt”?
Nhìn vào lịch truyền thống, nếu bắt đầu mùa giải từ cuối tháng 2, những điểm bị đồn đoán “hy sinh” khá dễ đoán:
Hai sự kiện ở Hawaii: Về hình ảnh, việc rời Maui ngay sau thảm họa cháy rừng là cực kỳ nhạy cảm.
Nhưng thực tế: hạ tầng tổ chức phức tạp, lượng khán giả trực tiếp thấp, chi phí cao. Về góc độ “kinh tế sản phẩm”, đây là những giải dễ bị gạch tên.
Một phần West Coast Swing: Palm Springs (từng là Bob Hope) đã gặp khủng hoảng tài trợ và chất lượng field trong nhiều năm. Torrey Pines là đối tác trung thành, nhưng hợp đồng với Farmers Insurance sẽ kết thúc vào 2026 – một “điểm chốt” tự nhiên để xem xét. Ngược lại, một số sự kiện gần như miễn nhiễm: WM Phoenix Open, Genesis Invitational, AT&T Pebble Beach Pro-Am
Muốn giữ chúng, Tour sẽ phải bớt 1–2 giải ở Florida (PGA National Resort, Innisbrook) và có thể thêm một giải ở Texas rơi vào diện nguy cơ. Đặc biệt, nhiều nguồn tin đều nói rằng: 4 major sẽ không tính vào 20–22 sự kiện. Tuần ngay sau major sẽ trở thành “bye week” – các ngôi sao được nghỉ ngơi chính thức.
Nếu kịch bản này xảy ra, chỉ cần cắt bớt Hawaii, vài giải West Coast, 1–2 giải Florida, 1 Texas, cộng với việc tách hẳn mùa Fall thành “thực thể riêng”, số sự kiện chính của PGA Tour sẽ rất nhanh được kéo về khoảng 20–22.
Đáng chú ý: trong khi một số địa điểm truyền thống có thể biến mất, Tour lại đang được khuyến nghị tìm tới các đô thị lớn đang “thiếu giải”, như Boston hay Chicago – những thị trường giàu tiềm năng thương mại nhưng chưa được tận dụng tối đa.
4. Hệ hai tầng mới: tinh hoa – và phần còn lại
Một trong những thay đổi đáng chú ý nhất đằng sau kịch bản 20–22 giải là việc chính thức hóa hệ thống hai tầng mà Tour đã “ngầm vận hành” trong vài năm qua.
Hiện nay, chúng ta đã có: Nhóm Signature / Elevated Events. Nhóm Full-field / Regular Events. Nếu lịch chính thu hẹp lại còn 20 -22 giải, các giải “không đủ chuẩn” để vào nhóm này sẽ đi đâu?
Có hai hướng chính đang được nhắc đến:
- Nâng tầm Korn Ferry Tour, biến nó thành một hệ thống mạnh hơn thay vì chỉ là tour phụ.
- Tạo một “giải lưng chừng” giữa PGA Tour và Korn Ferry, trong đó mùa Fall là sân chơi chính.
Nói cách khác:
- Tầng trên: 20–22 sự kiện, tập trung các ngôi sao, tiền thưởng lớn, bản quyền truyền hình đắt giá.
- Tầng dưới: Fall Series + Korn Ferry + các sự kiện “trung gian” – nơi phần đông golfer kiếm suất, giữ thẻ, tranh cơ hội ngoi lên tầng 1.
Cấu trúc này sẽ: Làm rõ ràng ranh giới giữa “tour của siêu sao” và “tour của người đang phấn đấu”. Tăng giá trị cho mỗi vé tham dự sự kiện tầng trên. Nhưng đồng thời, đẩy áp lực tồn tại của các golfer “vùng rìa” lên mức chưa từng có.
5. Sự dịch chuyển quyền lực: từ ngôi sao cũ sang gương mặt mới?
Một trong những luận điểm quan trọng mà đội ngũ Rolapp đưa ra là: PGA Tour – và golf nói chung – đang quá say mê quá khứ.
Nếu nhìn sang NBA, NFL, MLB: Danh sách All-Star hay nhà vô địch 6–7 năm trước gần như đã thay đổi 70–75% khuôn mặt.
Trong khi đó, golf có xu hướng: Giữ rất lâu một nhóm tên tuổi quen thuộc trên sóng truyền hình. Dành rất nhiều “khung giờ đẹp” cho những người đã qua đỉnh cao. Điều đó tốt cho câu chuyện, cho hoài niệm, cho di sản. Nhưng lại không giúp ngôi sao mới “bật lên” đủ nhanh.
Nhóm lãnh đạo mới tin rằng: Một lịch đấu tinh gọn, khốc liệt, cạnh tranh cao sẽ buộc các tay golf phải “hiện tại hóa” bản thân:
- Ai còn đỉnh cao trụ lại tầng trên
- Ai sa sút sẽ tụt xuống tầng dưới, nhường sóng cho người khác
Những tài năng đang lên sẽ có cơ hội trở thành “gương mặt nhận diện” sớm hơn, thay vì mất 5–7 năm mới len lỏi được vào tầm nhìn đại chúng.
Đây là cuộc dịch chuyển nhẹ nhàng hay một cuộc “thay máu” thế hệ? Câu trả lời phụ thuộc vào việc con số “70 golfer tầng trên” được giữ nguyên hay mở rộng.
6. Động lực thật sự: tiền, truyền hình và áp lực từ SSG
Đằng sau các khái niệm “khan hiếm”, “tinh gọn”, “nâng tầm sản phẩm” là những động lực rất thực dụng:
Hợp đồng bản quyền truyền hình: Với số lượng sự kiện quá nhiều, khó để mỗi giải đều có rating tốt. Nếu chỉ còn 20–22 sự kiện chính, Tour có thể đàm phán để: Bán “gói ít nhưng chất lượng cao”, tăng giá trị từng sự kiện và tạo cảm giác “must-watch” như NFL.
1,5 tỷ USD từ Strategic Sports Group (SSG): Private equity không làm từ thiện. Họ cần mô hình có: Biên lợi nhuận tốt hơn, chi phí tổ chức và vận hành gọn hơn và thương hiệu sản phẩm dễ định vị hơn trong mắt nhà quảng cáo toàn cầu.
Áp lực cắt giảm nội bộ: Tour đã bắt đầu cắt nhân sự, “giảm mỡ” bộ máy. Nhưng cắt nội bộ chỉ là phần nhỏ. Muốn thay đổi thực thụ, họ phải động đến “cỗ máy in tiền” chính – hệ thống giải đấu.
Mô hình 20–22 sự kiện, trên lý thuyết, giải quyết được cả ba: Sản phẩm dễ bán hơn, chi phí vận hành hợp lý hơn và câu chuyện thương hiệu “PGA Tour – tour của 20 giải lớn nhất” dễ kể hơn rất nhiều.
7. Rào cản: truyền hình, nhà tài trợ, truyền thống – và LIV

Tuy nhiên, không ai được phép ngây thơ nghĩ rằng: “thích cắt là cắt”.
1. Truyền hình
Hợp đồng với NBC, CBS, ESPN còn đến 2030, với giá trị hàng trăm triệu USD. Làm sao để: Cắt gần một nửa số sự kiện “tầng trên” nhưng vẫn thuyết phục được truyền hình rằng họ không bị mất hàng tồn kho?
2. Nhà tài trợ giải đấu
Signature Events đã từng khiến một số nhà tài trợ cảm thấy mình bị đẩy xuống “chiếu dưới”. Nếu lại thêm một cuộc “tái cấu trúc” sâu hơn: Những giải bị loại, những sân đấu truyền thống đứng trước nguy cơ ra rìa thì bài toán bồi thường, đàm phán, tái cấu trúc hợp đồng là cực kỳ phức tạp.
3. Rolapp – người ngoài golf
Là CEO đến từ môi trường khác, Rolapp được kỳ vọng là người dám làm điều “người trong nghề không dám nghĩ”. Nhưng chính điều đó cũng khiến: Anh dễ trở thành tâm điểm nghi ngờ và bất kỳ quyết định lớn nào cũng bị soi bằng lăng kính: “anh có hiểu golf không?”
4. LIV Golf – chiếc bóng chưa bao giờ mất
Nếu hệ thống mới vô tình: Gạt dần những ngôi sao lớn, nhưng phong độ không còn đủ ổn định, ra khỏi tầng trên LIV Golf với nguồn tiền Saudi sẵn sàng nói:
“Không sao, hãy đến đây. Chúng tôi vẫn còn chỗ.”
Không chỉ tranh người, LIV còn có thể tranh: Nhà tài trợ bị “bỏ rơi” và sân đấu truyền thống mất suất PGA Tour
Rolapp nói ông muốn tập trung vào bên trong. Nhưng LIV là quân bài không thể giả vờ không thấy.
8. DP World Tour: kẻ hưởng lợi tiềm năng
Trong bức tranh này, DP World Tour có thể là người hưởng lợi thầm lặng: Nếu PGA Tour bắt đầu sau Super Bowl thì nhiều sao golf Mỹ chọn Middle East Swing (Dubai, Abu Dhabi…) để khởi động mùa giải.
Nếu quãng từ U.S. Open đến FedEx Cup được rút gọn thì những giải như Irish Open có thể trở lại đúng “khung vàng” trước The Open.
Nếu Fall trở thành “sân chơi hạng hai” cho người ngoài top sẽ có nhiều ngôi sao có thể chọn châu Âu làm điểm dừng chiến lược.
Thêm vào đó, DP World Tour: Là tour đã cho Saudi bước chân vào golf chuyên nghiệp từ đầu. Sau khi “xem” Mỹ loay hoay với PIF, họ có thể thực dụng hơn trong cách tiếp cận nguồn vốn này.
Nói gọn lại: bất kỳ cuộc đại phẫu nào của PGA Tour không thể thiết kế một mình. Nó buộc phải đi kèm bài toán phối hợp với DP World Tour, nếu không muốn đẩy đối tác và cả chính mình vào thế khó.
9. Vậy, đây có phải là cuộc “đại phẫu” không? Và xác suất là bao nhiêu?
Nếu định nghĩa “đại phẫu” là: Cắt một nửa lịch thi đấu tầng trên. Chính thức chia hệ thống thành hai tầng rõ rệt
Thay đổi cách ngôi sao, nhà tài trợ, truyền hình và người hâm mộ “tiêu thụ” PGA Tour …thì vâng, đây là một cuộc đại phẫu thực thụ.
Khả năng xảy ra?
Có thể không kịp cho 2027 – vì ràng buộc hợp đồng, vì cần thời gian chuẩn bị. Nhưng mốc 2028 hoàn toàn có thể trở thành năm bản lề.
Golf chuyên nghiệp đã sống trong “vùng an toàn” suốt hàng thập kỷ. LIV Golf, tiền Ả Rập, private equity, áp lực truyền hình – tất cả đang đẩy PGA Tour đến chỗ phải trả lời một câu hỏi rất khó:
Anh muốn là phiên bản nâng cấp nhẹ của chính mình, hay chấp nhận trở thành một thứ hoàn toàn mới?
Câu chuyện 20–22 giải không còn là trò đùa trên Twitter. Đó là bản nháp của một ca phẫu thuật thật sự mà nếu được ký xác nhận, PGA Tour của 2030 sẽ là một thực thể rất khác với PGA Tour mà chúng ta đã quen nhìn thấy suốt 30–40 năm qua.
GolfEdit.com





Bình luận
Bạn phải đăng nhập để bình luận.