Thứ 6, 18 Tháng 7 2025

“Nếu bạn muốn che dấu tính cách của mình thì đừng chơi golf” - Percey Boomer

The Game
GolfEdit GolfEdit
June 11, 2025, 21:32 pm

U.S. Open 2025: Bí mật mà mọi người bỏ lỡ về sự tàn khốc của giải đấu

U.S. Open 2025: Bí mật mà mọi người bỏ lỡ về sự tàn khốc của giải đấu

Một cơn thịnh nộ kinh điển như trong Cựu Ước, nơi hy vọng bị nghiền nát và sự kiêu ngạo bị trừng phạt không thương tiếc. Nơi rough dày như rừng rậm, green khô cứng như bánh mì nướng và nhanh hơn cả sàn tập, trơn đến mức trọng lực dường như cũng bị đẩy nhanh. Nơi bảng điểm phủ một màu đen tang tóc, như thể USGA đã biết trước kết cục. Nơi an toàn duy nhất là quán bar sau trận đấu, với ly rượu giúp xoa dịu nỗi đau.

Đây là Oakmont – nơi mỗi vài năm, những tay golf giỏi nhất thế giới bị lột bỏ lớp vỏ siêu nhân và trở về làm người phàm.

Niềm vui từ sự đau khổ

USOpendaukho

"Tôi không nghĩ khán giả bật TV lên để xem các tay golf đánh một cú 200 yard vào green," Xander Schauffele nhận xét hôm thứ Hai tại Oakmont. "Họ xem U.S. Open để thấy ai đó cố gắng vật lộn với điểm +8. Đó là một phần thú vị của giải đấu."

Ở bất kỳ môn thể thao nào khác, sự thất bại hàng loạt sẽ khiến người xem chán nản, nhưng ở U.S. Open, sự khổ sở lại trở thành thứ "phải xem". Sức hấp dẫn nằm ở nhiều tầng ý nghĩa.

Có một sự hấp dẫn kỳ lạ trong việc chứng kiến những tay golf hàng đầu thế giới vật lộn tại U.S. Open - đó là thứ cảm giác Schadenfreude (niềm vui khi thấy người khác gặp khó) khiến người xem thích thú, bởi chính những màn trình diễn chật vật ấy đã vạch trần bản chất thực sự của môn golf vốn luôn khoác lên mình vẻ ngoài thanh lịch, dễ dàng. Nhưng sâu xa hơn, nó mang đến sự an ủi kỳ lạ cho những golfer nghiệp dư: nếu ngay cả những vận động viên dành cả đời rèn luyện vẫn có thể gục ngã trước double bogey hay triple bogey, thì những pha đánh hỏng của chúng ta vào cuối tuần có gì đáng phải dằn vặt? Và ở tầng ý nghĩa sâu sắc nhất, U.S. Open mang triết lý về sự công bằng tàn nhẫn - khi giải đấu có thể hạ bệ những "siêu nhân" golf xuống mức phàm trần, thì tất cả chúng ta, dù là ai, đều trở nên bình đẳng trong sự bất lực chung trước sự khắc nghiệt của môn thể thao này.

Sự khác biệt giữa "đổ máu" của Pro và nghiệp dư

Họ có thể "đổ máu", nhưng đó là máu của những nghệ sĩ. Họ có thể vấp ngã, nhưng với phong thái khiến thất bại trở thành nghệ thuật – như cách Jordan Spieth biến những tình huống nguy hiểm thành màn trình diễn đáng nhớ. Điều làm nên sự khác biệt giữa Pro và nghiệp dư không phải là không gặp khó khăn, mà là cách họ tìm thấy chất thơ trong chính sự vật lộn đó.

Green Oakmont: Mặt băng tháng Giêng

Green11Oakmont

Thành viên Oakmont thường khoe rằng green của họ nhanh đến mức USGA phải "phanh lại" để phù hợp với giải đấu. Đây là những green nhanh nhất làng golf chuyên nghiệp, trơn như băng và nguy hiểm gấp đôi. Sẽ có những cú 3 putt như bắn bi-a, những cú 4 putt khiến dân nghiệp dư khóc thét vì thấy chính mình trong đó. Nhưng khác biệt là trong khi chúng ta chỉ biết đứng nhìn bóng lăn qua hố, họ biết cách kiểm soát thảm họa.

Rough: Nơi bắt đầu của thảm họa

USOpenRough2

Rough là nơi sinh ra phần lớn tai ương. Trong vòng tập, nhiều tay golf phải cân nhắc từng cú đánh từ rough dày để bảo vệ cơ thể và tinh thần. Nghe có vẻ buồn cười, nhưng Phil Mickelson từng bị chấn thương ở đây trong một lần tập và tuyên bố rough Oakmont "nguy hiểm" như một nhân vật phản diện.

Rough Oakmont không phải lúc nào cũng hung dữ. Đôi khi nó thì thầm lời ngọt ngào, dụ dỗ những cú đánh tưởng chừng khả thi. Jackson Koivun phát hiện ra điều này vào thứ Hai khi chọn sắt 6 thay vì sắt 7 ở hố 15. Kết quả? Bóng bay được… 4 feet. Đó là mánh khóe của Oakmont – xóa nhòa ranh giới giữa thành công và thất bại đến mức ngay cả những tay golf giỏi nhất cũng nghi ngờ bản năng của mình.

Khi Pro chấp nhận "đầu hàng" còn nghiệp dư chỉ thấy bế tắc

Bạn sẽ thấy nhiều Pro chọn cách đánh an toàn hoặc thoát rough một cách thực tế. Nhưng với nghiệp dư, đó là lựa chọn bắt buộc và không chắc cú đánh tiếp theo sẽ không rơi vào rough khác. Cái mà Scottie Scheffler gọi là bogey sẽ biến thành "người tuyết" (snowman – điểm 8) với những người nghiệp dư.

Kiến thức và kỹ năng: Thứ Pro có mà ta không

Pro hiểu chính xác nơi cần đánh, tính toán từng yard để cứu par từ tình huống bất khả thi. Họ biết cách ngăn bogey thành double, double thành thảm họa. Họ kiểm soát cảm xúc như bác sĩ phẫu thuật, trong khi nghiệp dư chỉ thấy hỗn loạn.

Khoảng cách là yếu tố sống còn ở Oakmont. Đánh từ rough 140 yard đã khó, nhưng 200 yard vào green tốc độ 15 trên thang Stimp là bất khả thi nếu không có tốc độ đầu gậy siêu việt. Họ biết cách phòng thủ khi tiếp cận green – chọn nơi an toàn để "trượt" thay vì lao thẳng vào thảm họa.

Trò chơi tâm lý: Vũ khí bí mật

Khi đối mặt cú đánh khó, nghiệp dư thường siết chặt gậy, mất tự tin. Pro thì bước lên với quy trình bất di bất dịch, niềm tin được xây dựng qua hàng nghìn giờ tập luyện. Họ phân tích thất bại bằng lý trí thay vì cảm xúc, ăn mừng chiến thắng nhỏ và chấp nhận thực tế phũ phàng như nhau.

Sự tàn khốc làm nên vẻ đẹp của U.S. Open

Trong 4 ngày, chúng ta được chứng kiến những tay golf giỏi nhất bị hạ bệ xuống mức mà ta có thể liên tưởng. Nhưng sự kết nối đó chỉ là ảo ảnh.  Ở Oakmont, ngay cả sự đau khổ của họ cũng đẳng cấp hơn ta – và chính điều đó khiến giải đấu trở nên tuyệt đẹp.

GolfEdit.com

14