Masters 2025: Lại sắp 'đau tim' cùng Rory McIlroy?
Chúng ta tưởng cuối tuần này sẽ được nghỉ ngơi khỏi cuộc chiến không hồi kết của Rory McIlroy - trận chiến giữa hình bóng huyền thoại và bóng ma vĩ đại vẫn đuổi theo anh, thứ át cả mọi thứ ngoài bốn giải major mỗi năm. Mọi hy vọng để có thể cạnh tranh chức vô địch The Masters tuần này tan biến sau hai cú double bogey tai hại ngày thứ Năm ở Augusta National. Sự tàn nhẫn nằm ở chỗ chỉ 30 phút sai lầm đã thiêu rụi hàng tháng hứa hẹn, khiến McIlroy choáng váng lao vội qua khu vực báo chí thẳng đến bãi đậu xe - và thật lòng, ai trách được anh?
Một người có thể diễn giải bao lần về thất bại trong việc giành lại thứ cả thế giới tin vẫn thuộc về mình? Nỗi đau càng nhói khi phong độ gần đây của anh đang chứng minh một khả năng: "Giải Masters này sẽ là giải Masters của Rory". Giờ đây, khi cơ hội khác lại tuột mất, câu hỏi ám ảnh: "Nếu không phải bây giờ, khi mọi thứ đã hội tụ, thì khi nào?''
Với những ai là fan cứng của Rory sẽ nói: không phải theo dõi Rory McIlroy vật lộn trong hai ngày cuối tuần lại là một sự giải thoát. Chúng ta sẽ thoải mái thưởng thức cocktail Azalea ở Amen Corner, đắm mình trong vẻ đẹp Augusta mà không phải phân tích từng cú đánh để tìm ẩn ý về kỹ thuật, chiến thuật, tinh thần hay trái tim siêu sao người Bắc Ireland. Không cần tranh luận liệu có thánh thần golf nào không - chắc chắn là không, vì chẳng đấng tối cao nào lại hành hạ một linh hồn dai dẳng thế. Chúng ta có thể tập trung chiêm ngưỡng chiến thắng đã được dự báo trước của Scottie Scheffler tối Chủ nhật. Chúng ta được tận hưởng giải đấu đơn thuần là lễ hội golf, không phải chương mới của bi kịch.
Nhưng McIlroy - nghệ sĩ thiên tài đầy khiêu khích ấy - lại kéo chúng ta vào vòng xoáy. Chúng ta sẽ tin. Buộc phải tin. Vì anh đã lấy lại phong độ, thứ năng lượng cuồng nhiệt của kẻ được cảnh báo "sàn rất trơn" nhưng vẫn lao vào chạy, di chuyển với sự tự tin của người đã nhảy qua bở vực quá nhiều lần để thân thiết với mối nguy hiểm. Rory McIlroy đã làm điều không tưởng khi rút ngắn khoảng cách 7 gậy sau vòng 1 xuống chỉ còn 2 gậy với Justin Rose. Hình như đây là lần đầu tiên, vũ trụ mỉm cười với sự liều lĩnh của Rory McIlroy. Vì đây là Augusta National, nơi điều không tưởng thành chuyện thường.
Còn cách nào khác để diễn giải vòng 66 gậy bogey-free ngày vòng 2 của Rory McIlroy, với 31 gậy nửa sau và birdie ở chính hố 15 par 5, nơi anh mắc double bogey đầy oan nghiệt chưa đầy 16 tiếng trước?
"Tôi chỉ tìm tên mình trên bảng điểm," McIlroy cười khi ngước nhìn bảng điểm chiều thứ Sáu. "Tôi không quan tâm người khác đang làm gì."
Chúng ta cố dập tắt từng tia hy vọng, nhưng McIlroy càng khiến nó bùng cháy. Khi anh bắt đầu nửa sau với hai birdie liên tiếp, chỉ những khán giả "có trí nhớ cá vàng" mới không giật mình - những người chưa từng chứng kiến vòng lặp lịch sử đã giam McIlroy trong "Alcatraz" suốt 10 năm qua.
Rồi phép màu xảy ra ở Amen Corner: cú đánh từ rừng thông bên phải hố 13 - vốn không có cơ hội qua Rae's Creek - lại bay vừa đủ để hạ cánh an toàn. Chúng ta biết nó phi logic vì chính McIlroy cũng bỏ cuộc giữa chừng, tay buông gậy trong điệu bộ đầu hàng, tin rằng giải đấu đã chìm xuống dòng nước suối nổi tiếng ấy. Thì trái bóng kỳ diệu thoát hiểm, anh gập người, choáng váng trước canh bạc liều lĩnh, vừa bừng sáng với cú đánh khó tin ở khu vực lá thông.
"Khi bóng còn trên không, tôi tự mắng: 'Đồ ngốc, mày vừa làm gì vậy?'" McIlroy thừa nhận. "Nhưng nếu rơi xuống nước, tôi vẫn có cơ hội up-and-down. Tôi may mắn, nhưng biết tận dụng."
Có lẽ thánh golf tồn tại, và họ nghĩ: "Thằng McIlroy tội nghiệp đã chịu đủ rồi."
Anh không phí cơ hội khi gạt bóng ghi điểm eagle với sự quyết đoán ''như kẻ vừa được ân xá''. Birdie ở hố 15 cùng loạt par ổn định giúp anh hoàn thành ngày đấu 66 gậy (-6), áp sát ngôi đầu của Justin Rose.
"Tôi tự hào vì đã vực lại tinh thần tốt sau thảm họa hôm qua," anh nói. "Hai hố xấu không định nghĩa cả giải. Tôi nhắc mình: 'Hôm qua mình chơi tốt mà.'"
Giờ đây, chúng ta buộc phải nhắc bạn rằng McIlroy đã dừng ở 4 major quá lâu. Rằng dù là nhân vật chính cuối tuần, anh vẫn phải đối mặt với Justin Rose - người chơi xuất sắc cả tuần này lẫn lịch sử Augusta; Bryson DeChambeau - kẻ từng đánh bại anh ở Pinehurst, giờ chơi kiềm chế đến đáng sợ; Scottie Scheffler - người McIlroy thừa nhận khiến anh ghen tị vì sự hoàn hảo. Và trên hết vẫn là Augusta National - nơi nghiền nát anh năm 2011 và kiên quyết ngăn anh chắp vá mảnh vỡ suốt 13 năm qua.
Sẽ không là định mệnh - nếu có, cơn khát major đã chẳng thành bi kịch. Sẽ không là nghiệp quả - thứ đã trễ hẹn đến mức bị "báo nợ". Nhưng nếu thành công, nó sẽ vĩ đại như mối giao hòa giữa McIlroy và khán giả St. Andrews năm 2022, khi đám đông và người chơi như hòa làm một. Đó sẽ là lễ đăng quang - từ ngữ duy nhất xứng tầm khi ai đó gia nhập hội vĩ đại bậc nhất của golf.
Cuối tuần này McIlroy lại có cơ hội chạm vào thứ trốn tránh anh 10 năm. Lại một lần đối mặt kỳ vọng đè nát, lại khoảnh khắc trần trụi trong yếu đuối, lại nhắc nhở rằng hy vọng là cái xa xỉ nhất của thất vọng. Chúng ta hiểu điều đó, và McIlroy cũng vậy - khi anh thừa nhận đầu tuần:
"Đó là việc bạn không dám đặt 100% bản thân vì sợ tổn thương. Như tình yêu - ai đó sợ yêu vì không muốn trái tim tan vỡ. Tôi từng giữ mình trên sân golf vài năm qua. Nhưng khi trải qua nỗi đau, bạn nhận ra: 'Sáng mai thức dậy, cuộc sống vẫn tiếp tục.' Gần đây, tôi có cơ hội thắng major nhưng không thành. Nhưng bạn phủi bụi và tiếp tục. Giờ tôi thoải mái hơn khi dám trải lòng."
36 hố còn lại ở Augusta, McIlroy - sau suýt tự chôn mình - đã trở lại cuộc đua. Điều này không đảm bảo gì, nhưng thỏa mãn khát khao của những khán giả ủng hộ anh. Đó là lý do anh chơi. Lý do chúng ta xem. Và lý do hy vọng kẻ cứng đầu này không chịu tin rằng lịch sử sẽ lặp lại. Chắc chắn rồi - trò chơi cảm xúc này lại bắt đầu.
GolfEdit.com
Bình luận
Bạn phải đăng nhập để bình luận.