Thứ 6, 05 Tháng 12 2025

“Golf là trò chơi lạ lùng. Tôi mất gần 40 năm mới phát hiện ra rằng tôi không có khả năng chơi golf” - Ted Ray

Câu chuyện
GolfEdit GolfEdit
30/09/2025 11:28

Rory McIlroy và 7 ngày ở địa ngục trần gian

🎧 Nghe podcast: Rory McIlroy và 7 ngày ở địa ngục trần gian

Thời lượng: 3:28 • Nguồn: Golfcasts.com

Rory McIlroy và 7 ngày ở địa ngục trần gian

Trong ngày thứ hai của Ryder Cup, chúng ta đã chứng kiến cảnh tượng: McIlroy gục đầu vào vai Shane Lowry, để những cảm xúc dồn nén bùng vỡ. Đó không đơn thuần là sự nhẹ nhõm. Đó là sự giải phóng của một tâm hồn bị dày vò, bị bóc trần trước cơn cuồng phong của 50.000 kẻ thù.

Ryder Cup, với Rory McIlroy, luôn là một bản án treo lơ lửng, nơi mọi dây thần kinh đều bị kéo căng đến đứt. Từ Rome 2023 với màn đối đầu suýt bùng nổ, đến Wisconsin nơi anh khóc vì cảm thấy mình phụ lòng cả châu lục, Rory chưa bao giờ giấu đi sự mong manh ấy sau vẻ ngoài điềm tĩnh. Anh biết đồng đội đang chờ ở phía trước, trong vòng tay ăn mừng chiến thắng 15-13 lịch sử. Nhưng trước ánh hào quang ấy, anh cần một phút giây yên bình – thứ mà cả tuần này anh phải giành giật từng chút một bằng ý chí ngoan cường.

“Thật tuyệt khi mình đã đúng,” McIlroy thốt lên sau đó, với nụ cười của người chiến thắng. “Dĩ nhiên, không phải lúc nào tôi cũng đúng.”

Anh không phải là người ghi nhiều điểm nhất (danh hiệu thuộc về Tommy Fleetwood). Anh cũng không phải là cỗ máy ổn định không thể lay chuyển (vị trí đó thuộc về Jon Rahm). Nhưng Rory McIlroy chính là trái tim và linh hồn của đội tuyển châu Âu. Khi anh đau, cả đội cùng rướm máu. Khi anh gầm lên, họ cùng xông trận. Chỉ có McIlroy mới dám tuyên bố chắc nịch từ trước – như ở Marco Simone – rằng châu Âu sẽ chinh phục Bethpage, với một cú đập tay đầy thách thức.

Và tuần này, anh đã bước vào cơn bão khủng khiếp hơn mọi tưởng tượng – và bước ra với tư thế của một huyền thoại. Nhờ vậy, anh không còn là một ngôi sao golf nữa, mà đã bước vào cõi bất tử.

Khởi đầu của McIlroy thật rực lửa: anh và Tommy Fleetwood nghiền nát đối thủ, rồi cùng Lowry giành điểm số quý giá. Đám đông Mỹ gào thét, chửi rủa, và McIlroy đáp trả bằng những cú đánh tiếp cận kinh điển, bằng những cú siết tay khoe cơ bắp đầy khiêu khích. Họ ghét anh, bởi họ khiếp sợ anh.

Nhưng rồi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát. Chưa một tay golf nào trong lịch sử Ryder Cup hiện đại phải hứng chịu sự công kích có hệ thống, tàn nhẫn và hèn hạ đến vậy. Trong suốt 5 giờ, họ không ngừng lăng mạ, bới móc đời tư, la ó ngay cả khi anh vào bóng. Một MC trên tee hố 1 thậm chí còn kích động đám đông hô vang “** YOU RORY!”**. Tất cả diễn ra trong sự làm ngơ của tình nguyện viên và trọng tài. McIlroy – kẻ luôn tôn thờ Ryder Cup – bỗng chốc trở thành tù binh trên chính mảnh đất anh từng coi là nhà.

Lẽ ra anh có thể gục ngã. Nhưng thay vào đó, McIlroy và Lowry đã biến nỗi đau thành sức mạnh, nghiền nát Justin Thomas và Cameron Young để mang về điểm số sống còn. Kết thúc trận đấu, McIlroy gục ngã. Anh thừa nhận những vết thương tinh thần hôm ấy còn đau hơn bất kỳ thất bại nào ở Masters.

Sự tàn bạo còn nhắm vào cả những người thân yêu nhất. Vợ anh, Erica, bị ném bia khi đi bên cạnh chồng. Lowry phải thốt lên: “Lượng xúc phạm Erica phải chịu đựng thật khủng khiếp. Sự kiên cường của cô ấy thật đáng khâm phục.”

Đối mặt Scheffler và sự thật không khoan nhượng

Chủ Nhật, an ninh được thắt chặt, nhưng sự thù địch chỉ vơi đi một phần. McIlroy vẫn phải hứng chịu những lời châm chọc về thất bại, về chiều cao, về quốc tịch. Anh kiên nhẫn, kéo Scheffler – tay golf số 1 thế giới – ra tận hố 18 trước khi thua trận. Nhưng đó là một thất bại mang dáng dấp của chiến thắng.

Sau trận, McIlroy nói với sự điềm tĩnh đáng nể: “Tôi đã cạn kiệt. Cảm ơn đội trưởng Luke Donald đã giữ cho tôi tỉnh táo.” Rồi giọng anh cứng rắn lại: “Chúng ta không bao giờ được chấp nhận điều này trong golf. Golf cần được giữ ở một chuẩn mực cao hơn. Nó dạy ta sự tôn trọng, luật chơi và cách ứng xử. Tuần này, chúng ta đã không thấy điều đó.”

Anh chỉ ra sự thật trần trụi: thay vì cổ vũ cho Scheffler, đám đông chỉ chăm chăm vào việc hủy hoại anh và gia đình. Với McIlroy, đó là giới hạn đỏ không thể chà đạp.

“Chiến binh trong những cuộc chiến ” – Huyền thoại của sự tổn thương

Ryder Cup 2025 khép lại một năm vĩ đại của McIlroy với Masters, The Players và giờ đây là danh hiệu cao quý nhất trong đồng đội. Chiến thắng thứ 6 đưa anh vượt qua các huyền thoại, bước vào hàng ngũ bất tử.

Người ta gọi anh là “Chiến binh trong mọi cuộc chiến” – hình tượng mà Teddy Roosevelt từng ca ngợi: vinh quang không thuộc về kẻ chỉ trích, mà thuộc về những con người dám lăn xả vào cuộc chiến, mặt mày nhuốm bụi, mồ hôi và máu. Họ có thể vấp ngã, nhưng họ dám sống hết mình và chiến đấu.

Rory McIlroy tại Bethpage chính là hiện thân của tinh thần ấy. Sự vĩ đại của anh không chỉ nằm ở cú swing hoàn mỹ, mà còn ở sự tổn thương anh không ngần ngại bộc lộ. Bởi lẽ, chính sự mong manh ấy mới là cái giá để bước vào cõi bất tử.

Và trong khoảnh khắc cuối cùng, khi nghe đội trưởng Luke Donald nói về tình anh em, McIlroy đã bật khóc. Những giọt nước mắt ấy chỉ có thể rơi khi một người đàn ông thực sự buông bỏ bản ngã, để sống và chiến đấu vì một điều gì đó lớn lao hơn chính mình.

GolfEdit.com

9